Gần đây, tôi đọc được câu chuyện về một người phụ nữ bị trầm cảm sau sinh và đã sát hại con mình. Điều đó khiến tôi rất thương xót cho cả mẹ, con và gia đình họ. Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm của mình để nhắc nhở các ông chồng hãy quan tâm đến việc sinh đẻ của vợ. Tôi 32 tuổi, có một cậu con trai 3 tuổi, và vợ 28 tuổi. Chúng tôi cưới nhau hơn 4 năm trước, sống trong một căn hộ mini và tiết kiệm để mua nhà. Vợ tôi vẫn làm việc cho đến gần ngày sinh dù công việc không nặng nhọc.
Sáng tôi đưa vợ đi làm, chiều đón về. Một tuần trước ngày dự sinh, vợ nghỉ ở nhà chuẩn bị. Vợ tôi chuyển dạ trước ba ngày, chúng tôi vội vàng vào bệnh viện. Vừa vào, cô ấy đã đau quá và ngất xỉu, phải mổ cấp cứu. May mắn, con trai ra đời an toàn và vợ tôi cũng khỏe mạnh. Sau một tuần ở bệnh viện, chúng tôi về nhà. Bố mẹ hai bên ở xa, chỉ gọi thăm rồi đến thăm một ngày rồi về. Nhà quá bé, mẹ vợ không thể ở lại chăm sóc, còn mẹ tôi phải về quê vì chị gái tôi cũng sinh. Mấy ngày đầu, vợ tôi trầm mặc, chỉ cho con bú khi được giục. Cô ấy không ôm con, thường mắng hoặc bỏ ra ngoài khi nghe con khóc.
Thấy vợ có biểu hiện lạ sau sinh, tôi gọi hỏi mẹ và được mẹ bảo đó là hiện tượng bình thường. Mẹ dặn tôi phải khuyến khích vợ ôm con nhiều để tình mẫu tử tự nhiên xuất hiện. Tuy nhiên, vợ tôi không chịu cho con bú và khẳng định đây không phải con của cô ấy, nói rằng bác sĩ đã đổi con trong lúc cấp cứu. Tôi giật mình nhưng nghĩ rằng không thể dễ dàng đổi con như phim. Tôi cố gắng khen con trước mặt vợ nhưng cô vẫn không nhìn con. Vì tình trạng của vợ, tôi không dám đi làm khi nghỉ phép hết hạn. Ban đầu, tôi nghĩ vợ chỉ bị trầm cảm nhẹ và có thể do cô chê con. Nhưng một đêm, tôi nghe vợ lầm bầm nói chuyện với con.
Tôi rất lo lắng khi nghe vợ mình nói rằng cô ấy không nhận ra con trai và sẽ không để ai bắt cậu bé đi xa. Khi tôi mở mắt, thấy con trai ngủ bên cạnh và vợ ngồi quay lưng với một con búp bê cũ, tôi nhận ra tình trạng trầm cảm của cô ấy nặng hơn tôi nghĩ. Ngày hôm sau, tôi gọi mẹ lên giúp trông cháu. Khi mẹ tôi đến, bà ngay lập tức ôm cháu đang khóc vì đói, trong khi vợ tôi ngồi im trên giường, khó chịu với tiếng khóc. Tôi nhờ mẹ cho con uống sữa và đưa vợ đến bệnh viện.
Vì vợ không muốn ở bệnh viện, tôi đã đưa cô ấy về nhà. Mọi sinh hoạt của vợ vẫn bình thường, nhưng cô ấy không chịu nhận con. Tôi đã đưa vợ đi chơi và trò chuyện, nhưng cô ấy không chia sẻ điều gì. Từ đó, tôi xin nghỉ phép dài hạn để ở nhà chăm sóc vợ và con. Tôi tự thay tã và cho con bú trước mặt vợ, giúp cô ấy dần làm quen. Vợ tôi bắt đầu thích thú khi thấy con nắm tay. Sau một thời gian, khi bị căng sữa, cô ấy đã cho con bú, tôi rất mừng vì bản năng làm mẹ của cô ấy đã trở lại. Trong năm đầu sau sinh, tôi cố gắng về sớm và chăm sóc vợ, trong khi mẹ vợ cũng đã giúp đỡ. Tuy không gian chật chội, nhưng tôi vẫn không yên tâm khi không có ai ở nhà cùng.
Đêm tôi phải kê giường gấp cạnh cửa nhà tắm để ngủ. Tôi rất vui vì tình trạng của vợ đã cải thiện. Cô ấy trở nên vui vẻ hơn, đặc biệt từ khi con bắt đầu cười nói với cô, khiến cô yêu con nhiều hơn. Cô ấy suốt ngày ôm ấp, chơi đùa và trêu chọc con. Tôi đã viết đơn xin nghỉ việc để chăm sóc vợ và thuê một gian hàng nhỏ.
Bình luận